Sách - Vì vợ là vợ anh - Lan Rùa
26 Đánh Giá
49 Đã Bán
51
92.880 đ
Quận Cầu Giấy, Hà Nội
thứ sáu 14/05/2021 lúc 05:49 CH
"Liên nó quẫn quá nhảy cầu tự tử cậu ạ, tình hình nguy hiểm lắm, chỉ sợ không qua nổi đêm nay."
Tin nhắn của bác Thơm, tôi đọc mà nghẹn cả người, nhìn Bi ngây thơ thương xót bao nhiêu thì điên mẹ thằng bé bấy nhiêu. Cô ấy của năm ba mươi tuổi, vẫn mãi như xưa. Vẫn nóng nảy, bộp chộp, hiếu thắng, ngông cuồng, thích gây sự chú ý. Còn tôi, tiếc rằng, tôi của năm ba mươi tuổi, đã già rồi. Không còn trẻ trung dai sức mà chơi trò đuổi bắt với ai đó nữa.
Mấy ngày loanh quanh ở bệnh viện, thực sự tôi rất mệt mỏi. Xưa kia thi thoảng tôi chán cái cuộc sống hôn nhân tẻ nhạt đơn điệu của mình, nhưng giờ đây có sóng gió mới biết, những giây phút “tẻ nhạt” ấy đáng quý đến nhường nào. Đi làm về, gác mọi thứ muộn phiền căng thẳng bên ngoài lại, thư thả ăn tối rồi vui vẻ nô đùa với hai con gái yêu. Ngẫm lại mới thấy, đó không phải tẻ nhạt, mà chính là bình yên.
Tôi không cần một người đàn bà dở dở ương ương hay thích nhõng nhẹo dỗi hờn. Cái tôi cần, là một người vợ chăm lo gia đình tươm tất, một người có thể khiến tôi yên tâm mỗi lần đi công tác xa, một người đủ chín chắn để không bỏ đói con tôi, một người, như vợ tôi.
Nhưng vợ tôi, lại không cần một người, như tôi. Lòng tôi chợt nhói đau, nỗi đau ấy, nó dai dẳng, nó âm ỉ, tê buốt tới mức, lúc qua trường mẫu giáo thấy tụi nhỏ của mình được kẻ nào đó bồng liền tức tím mặt tím mày.
Tôi biết đó là phản ứng thái quá, nhưng biết làm sao? Cảm xúc tự nhiên, tôi chẳng thể kiềm chế. Buổi tối, vợ tôi mải nhắn tin cho người ta, tôi hỏi vợ tính năm sau cưới à, có định mời tôi không?
Vợ dạ.
Tôi uất nghẹn họng, ném cả chăn lẫn gối xuống bên dưới. Vợ tôi giật nảy mình, vợ trách tôi làm vợ mất điểm trò giải ô chữ. Ơ, hoá ra là vợ tôi chơi game. Thế mà tôi tưởng vợ nhắn tin với trai cơ. Tôi như mở cờ trong bụng, vui vui à, cười ngây ngốc. Quả thật, tôi thấy mình rất giống một thằng ngốc. Chỉ là môi chạm môi thôi mà, dù sao về mặt pháp luật, vẫn đang là vợ tôi, vậy nhưng, tôi lại không dám.
Tôi thao thức một đêm, mong mãi mới tới lúc trời sáng. Trời sáng rồi, lại mong ăn uống mau mau cho xong đi, để các con tôi còn nhắc ba Hậu thơm mẹ Hà đi, để tôi còn có cớ. Tất nhiên, vẻ mặt tôi là thuận theo ý con, nhưng tôi hiểu rõ, nhịp thở của mình đã gấp gáp tới nhường nào.
Có những lúc, vợ tôi vô thức siết chồng chặt hơn, cả người tôi bức bối căng cứng, tôi cảm giác, chúng tôi, vụng trộm, bẽn lẽn, như những đứa trẻ mới lớn. Hến hỏi, sao cổ mẹ Hà có vết đỏ? Tôi nghĩ chắc vợ tôi muốn độn thổ lắm rồi đó. Còn tôi, trên đường đến chỗ làm, đôi gò má ửng hồng của vợ tôi, cứ vấn vương mãi trong tôi.
Tôi, có lẽ tôi đã, thầm yêu vợ tôi, mất rồi!!!
Nhà xuất bản Nhà Xuất Bản Phụ Nữ
Kích thước 16 x 24 cm
Tác giả Lan Rùa
Loại bìa Bìa mềm
Số trang 528
Ngày xuất bản 08-2017
#vivolavoanh
#lanrua
#vanhocviet
Tin nhắn của bác Thơm, tôi đọc mà nghẹn cả người, nhìn Bi ngây thơ thương xót bao nhiêu thì điên mẹ thằng bé bấy nhiêu. Cô ấy của năm ba mươi tuổi, vẫn mãi như xưa. Vẫn nóng nảy, bộp chộp, hiếu thắng, ngông cuồng, thích gây sự chú ý. Còn tôi, tiếc rằng, tôi của năm ba mươi tuổi, đã già rồi. Không còn trẻ trung dai sức mà chơi trò đuổi bắt với ai đó nữa.
Mấy ngày loanh quanh ở bệnh viện, thực sự tôi rất mệt mỏi. Xưa kia thi thoảng tôi chán cái cuộc sống hôn nhân tẻ nhạt đơn điệu của mình, nhưng giờ đây có sóng gió mới biết, những giây phút “tẻ nhạt” ấy đáng quý đến nhường nào. Đi làm về, gác mọi thứ muộn phiền căng thẳng bên ngoài lại, thư thả ăn tối rồi vui vẻ nô đùa với hai con gái yêu. Ngẫm lại mới thấy, đó không phải tẻ nhạt, mà chính là bình yên.
Tôi không cần một người đàn bà dở dở ương ương hay thích nhõng nhẹo dỗi hờn. Cái tôi cần, là một người vợ chăm lo gia đình tươm tất, một người có thể khiến tôi yên tâm mỗi lần đi công tác xa, một người đủ chín chắn để không bỏ đói con tôi, một người, như vợ tôi.
Nhưng vợ tôi, lại không cần một người, như tôi. Lòng tôi chợt nhói đau, nỗi đau ấy, nó dai dẳng, nó âm ỉ, tê buốt tới mức, lúc qua trường mẫu giáo thấy tụi nhỏ của mình được kẻ nào đó bồng liền tức tím mặt tím mày.
Tôi biết đó là phản ứng thái quá, nhưng biết làm sao? Cảm xúc tự nhiên, tôi chẳng thể kiềm chế. Buổi tối, vợ tôi mải nhắn tin cho người ta, tôi hỏi vợ tính năm sau cưới à, có định mời tôi không?
Vợ dạ.
Tôi uất nghẹn họng, ném cả chăn lẫn gối xuống bên dưới. Vợ tôi giật nảy mình, vợ trách tôi làm vợ mất điểm trò giải ô chữ. Ơ, hoá ra là vợ tôi chơi game. Thế mà tôi tưởng vợ nhắn tin với trai cơ. Tôi như mở cờ trong bụng, vui vui à, cười ngây ngốc. Quả thật, tôi thấy mình rất giống một thằng ngốc. Chỉ là môi chạm môi thôi mà, dù sao về mặt pháp luật, vẫn đang là vợ tôi, vậy nhưng, tôi lại không dám.
Tôi thao thức một đêm, mong mãi mới tới lúc trời sáng. Trời sáng rồi, lại mong ăn uống mau mau cho xong đi, để các con tôi còn nhắc ba Hậu thơm mẹ Hà đi, để tôi còn có cớ. Tất nhiên, vẻ mặt tôi là thuận theo ý con, nhưng tôi hiểu rõ, nhịp thở của mình đã gấp gáp tới nhường nào.
Có những lúc, vợ tôi vô thức siết chồng chặt hơn, cả người tôi bức bối căng cứng, tôi cảm giác, chúng tôi, vụng trộm, bẽn lẽn, như những đứa trẻ mới lớn. Hến hỏi, sao cổ mẹ Hà có vết đỏ? Tôi nghĩ chắc vợ tôi muốn độn thổ lắm rồi đó. Còn tôi, trên đường đến chỗ làm, đôi gò má ửng hồng của vợ tôi, cứ vấn vương mãi trong tôi.
Tôi, có lẽ tôi đã, thầm yêu vợ tôi, mất rồi!!!
Nhà xuất bản Nhà Xuất Bản Phụ Nữ
Kích thước 16 x 24 cm
Tác giả Lan Rùa
Loại bìa Bìa mềm
Số trang 528
Ngày xuất bản 08-2017
#vivolavoanh
#lanrua
#vanhocviet